Sunday, November 22, 2009

Tôn Nữ Tuỳ Anh

MÙA ĐÔNG CENLET

Huế thật buồn mỗi khi mùa đông đến. Cái mưa dầm dề và chút ánh sáng ảm đạm, hiu hắt vào cuối ngày khiến người ta chỉ muốn về nhà sau mỗi giờ tan sở. Cũng như mọi người, sau mỗi buổi chiều dài dạy ở trường, tôi cũng mong ngóng được về nhà ăn tối sớm rồi trùm chăn nghe nhạc hoặc xem TV. Thế nhưng, đồng lương còm cỏi của một giáo viên mới ra trường không đủ để tôi thực hiện mong muốn đó. Và thế là cứ vào khoảng 5h10 khi chuông báo giờ ra về ở trường tôi reo lên thì tôi lại nhanh chóng mặc áo mưa rồi dắt xe chạy nhanh sang Trung tâm CENLET để tiếp tục công việc giảng dạy của mình.

Quãng đường từ trường tôi sang Trung tâm không xa nhưng cũng đủ để tôi ướt sũng và thấm lạnh dù đã mặc áo mưa rất dày. Quả thật, tôi luôn cảm thấy mệt mỏi và nản lòng khi đi trên đường. Nhưng những cảm giác tiêu cực này nhanh chóng được thay thế bằng sự thoải mái, hồ hởi mỗi khi bước vào văn phòng của Trung tâm và cảm nhận được sự ấm cúng ở nơi này. Những ánh mắt thân thương, những nụ cười rất tươi của mọi người, sự hăng hái, lòng yêu nghề của các thầy cô lớn tuổi và sự quan tâm, động viên của Ban Giám đốc Trung tâm luôn tiếp thêm cho tôi một sức mạnh tinh thần to lớn để thực hiện tốt công việc mà không thấy mệt mỏi.

Đã qua 3 mùa đông, và bây giờ việc đi đến Trung tâm sau giờ tan trường đã trở thành thói quen trong sinh hoạt hằng ngày của tôi. Năm vừa rồi, trường tôi cũng mới mở một trung tâm ngoại ngữ nhưng tôi vẫn thích “đội mưa” sang Trung tâm CENLET vì nơi đây đã trở thành ngôi nhà thứ hai của tôi.

No comments:

Post a Comment