NHỮNG VẦN CHỮ CỨ SÁNG MÃI TRONG TÔI
Tôi lớn lên ở vùng hẻo lánh xa xôi, rừng núi chập chùng, xa tất cả dù đó là ánh điện trong đêm tối hay những lối mòn dẫn đến sân trường đông đầy khát vọng. Thế đó, năm tháng trôi qua, tôi đã vượt qua bao nhiêu bản làng, bao nhiêu con suối lúc hiền hoà, khi nổi gịân cuồng điên với khát vọng luôn bừng cháy được học tập để giúp đỡ quê hương không ngừng thôi thúc trong tôi. Cuối cùng, tôi đã đến được giảng đường y khoa và trở thành một bác sỹ.
Năm tháng trôi qua, từ giảng đường đến bệnh viện với bao nhiêu gian khó, tôi đã câm nín vượt qua nhưng vẫn luôn luôn khắc khoải làm thế nào để mở rộng cánh cửa tri thức, tri thức ngành y và tri thức văn hoá nhân loại. Đầu năm 2001, khi băng qua LÊ LỢI, tấm bảng hiệu Trung tâm Ngoại ngữ CENLET uy nghi bên cổng trường Quốc Học đã trào dâng trong tôi một sự ham muốn được học, được bù lại những năm tháng bị đánh mất. Thế là tôi lại được bắt đầu học lại chữ A, B, C khi tóc đã gần chớm bạc.
Hết giờ làm việc, tôi vội vã đến Trung tâm, vội vã gởi xe, băng qua sân trường để vào lớp. Những buổi học đầu tiên ở Trung tâm tôi cứ ngẩn ngơ: lớp nhiều lứa tuổi, từ các học sinh THCS đến sinh viên, cán bộ công chức đủ ngành nghề sao lại hay như vậy: im lặng như tờ khi cô giáo giảng bài, có lúc lại sôi nổi trẻ trung với một trò chơi, một hoạt động nhóm... Là một học viên lớn tuổi, người dân tộc đến từ tỉnh lẻ của vùng cực Nam cao nguyên, tôi nghĩ mình sẽ bị lạc lõng giữa rừng người, rừng chữ. Nhưng không, sự ân cần, nhiệt tình của cô giáo, sự thân ái chia sẻ của những bạn trẻ, già trong lớp đã giúp tôi trở nên tự tin, rồi sự thân mật, khắng khít đã đến không biết tự khi nào.
Có lẽ không chỉ riêng tôi, nhiều người đã đến với Trung tâm CENLET, đến rồi đi. Nhưng thật là những tháng ngày thật hữu ích, vô giá. Thời gian học không nhiều song Trung tâm đã để lại trong tôi và rất nhiều người khác những dấu ấn khó phai mờ về tình thầy trò, tình bạn bè, về cách học, cách sống...
Với suy nghĩ đó, nhân kỷ niệm hai mươi năm thành lập Trung tâm, cho tôi – học viên dân tộc, ở tận cùng cực Nam của Tây Nguyên- được bày tỏ lòng quý mến, tri ân đến các thầy cô giáo của Trung tâm, đặc biệt là cô giáo Đinh Thị Thuyền chủ nhiệm lớp đã tận tình chỉ dạy trong thời gian tôi theo học ngoại ngữ.
Tôi xin được mượn hai câu thơ của nhà thơ Chế Lan Viên để thay cho lời kết:
“Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất bỗng hoá tâm hồn”.
No comments:
Post a Comment