CẢM XÚC VỀ CENLET
Nhận được thư ngỏ của thầy Giám đốc Trung tâm với dòng chữ “Kỷ niệm hai mươi năm thành lập Trung tâm Ngoại ngữ Cenlet”, lòng tôi lại dậy lên những cảm xúc bồi hồi về Cenlet. Hai mươi năm rồi! Nhanh quá. Tôi muốn tìm một chút tĩnh lặng cho tâm hồn để trí nhớ quay về những năm tháng cùng Cenlet. Bước chân lại đưa tôi đến bên dòng sông quen thuộc. Tựa mình vào gốc cây, tôi lặng lẽ chờ ánh bình minh. Yên ả, thanh bình quá và cứ thế nước sông Hương cũng lặng lẽ đưa tôi về những năm 1990…..
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi được phân công về trường THPT ở Gio Linh - một trường học mà học sinh hồi đó không mấy mặn mà lắm với môn tiếng Anh. Và có lẽ vì thế mà tiếng Anh của tôi cũng dần hao mòn đi. Sau khi chuyển công tác vào Huế, tôi gia nhập Cenlet ở độ tuổi ba mươi- cái tuổi không trẻ mà cũng không thể gọi là già. Tôi cũng đã làm cô giáo được sáu năm rồi, nhưng tôi phải đành thú nhận là hồi đó tôi không tự tin cho lắm. Chương trình, phương pháp giảng dạy, đối tượng học viên ở Cenlet không giống với những gì tôi đã dạy trong những năm qua. Còn các giáo viên ở đây thì sao? Họ nhỏ tuổi hơn tôi cũng có, lớn tuổi hơn tôi cũng có; nhưng sao họ luôn thoải mái và tự tin trước giờ lên lớp đến thế. Còn tôi? Luôn hồi hộp và luôn tự hỏi liệu tôi có suôn sẻ để vượt qua 90 phút lên lớp hay không? Tôi căng thẳng đến độ mà giờ giải lao tôi không uống nổi một tách café, hay ăn một cái bánh mà Trung tâm đã bày sẵn, mặc dù tôi rất đói bụng. Đôi khi tôi phải bật cười vì sự thiếu tự tin của mình. Sự thiếu tự tin rất ngốc nghếch là tôi chỉ mong sao trong lớp chỉ có khoảng hai mươi lăm đến ba mươi học viên để khỏi làm thất vọng các thầy trong Ban điều hành. Sau khi có đủ chừng đó học viên, tôi lại đề nghị những học viên khác chuyển đến những lớp khác để họ được học với những giáo viên mà tôi cho là giỏi hơn tôi. Khờ quá phải không???
Rồi năm tháng qua đi…. Sự thân mật, chân tình của Cenlet cộng thêm sự nỗ lực hết mình của bản thân đã xua đi những cảm giác rụt rè, e ngại, thiếu tự tin trong tôi. Và cứ thế tôi dần dần trưởng thành lên trong gia đình Cenlet nồng ấm và chan hòa. Những khuôn mặt của các thầy và các đồng nghiệp lần lượt hiện ra trong tôi… Một đoạn phim Cenlet từ từ tái hiện lại… Đây là những cuộc trò chuyện vui vẻ, những câu pha trò dí dỏm của các đồng nghiệp trước giờ lên lớp hay trong giờ giải lao. Kia là những cuộc họp mặt thân mật với cách tổ chức rất ấn tượng, rất “Tây” và rất là “quý phái”. Và kìa … những chuyến đi dã ngoại … bao giờ tôi cũng cảm thấy thư giãn thật sự trong những chuyến đi chơi cùng Cenlet. Tôi thầm cám ơn Cenlet - một Trung tâm đã cho tôi nhiều kỷ niệm và tình cảm đẹp kể cả việc trưởng thành trong chuyên môn. Vâng - Cenlet - cứ mỗi lần nghĩ đến tôi lại thấy ấm lòng.
Nắng đã lên! Những tia nắng đầu tiên trong ngày.Và lạ chưa! Trong từng tia nắng đó tôi thấy hình ảnh của các đồng nghiệp ở thế hệ tôi đang tổ chức sinh nhật lần thứ 20 cho Cenlet và họ đang hát vang bài “Cenlet forever”…
T.T.T.T
No comments:
Post a Comment