CENLET, NHỮNG NGÀY ĐÃ XA…
HOÀNG THỊ HUẾ
Ký ức con người, những kỷ niệm, những tháng ngày trong quá khứ tưởng chừng đã chìm khuất nơi nào trong những ngõ ngách của tâm hồn, giữa bao lo toan bề bộn của đời sống thường nhật … bất chợt lừng lững ùa về…
Ai cũng có một thời tuổi trẻ, để yêu thương, để khát vọng, ước mơ … để sống. Những tháng ngày trẻ trung, tràn đầy nhiệt huyết của tôi có bóng dáng của mái trường Trung tâm Ngoại ngữ CENLET. Đó là những tháng ngày khó quên, thật đặc biệt. Say mê môn ngoại ngữ và để lấp đầy khoảng trống sau những giờ lên lớp chính khoá ở trường đại học, tôi nộp hồ sơ xin thi vào ngành tiếng Anh ở trường sư phạm. Thế rồi những vất vả nhưng không kém phần hứng thú của việc học song song hai chuyên ngành đại học cũng kết thúc. Ra trường, nhận nhiệm sở, ổn định xong công việc tôi được một đồng nghiệp giới thiệu đến thầy Lê Văn Gioang – Giám đốc Trung tâm Ngoại ngữ CENLET. Tâm trạng ngập ngừng, hơi lo lắng của tôi lập tức bị xoá tan ngay sau khi gặp thầy. Hoá ra thầy không phải là một giám đốc oai nghiêm, nguyên tắc – như là một cô bé sinh viên mới ra trường như tôi hồi đó vẫn nghĩ – mà là một người thầy hiền từ, chân tình với phong cách giản dị pha chút nghệ sĩ.
Thầy nói chuyện với tôi chân thành, thẳng thắn và vô cùng tôn trọng (dù lúc đó với thầy, tôi chỉ là cô sinh viên mới ra trường hoàn toàn xa lạ). Thầy cũng hơi ngần ngại một chút về tấm bằng đại học phi chính quy của tôi. Vì những năm đó, sinh viên tốt nghiệp Đại học Ngoại ngữ còn rất ít nhưng đã có khá nhiều sinh viên tốt nghiệp hệ chính quy loại giỏi xin vào dạy ở Trung tâm. Trao đổi với thầy thật nhiều và rồi sự quyết tâm của tôi đã thuyết phục được thầy. Lý do của tôi thật đơn giản: chất lượng đào tạo không phụ thuộc vào loại hình đào tạo mà phụ thuộc vào đối tượng được đào tạo. Thầy đã đến dự giờ, nghe tôi giảng bài, xem cô sinh viên mới ra trường như tôi điều khiển một lớp ngoại ngữ ban đêm hơn 50 học viên với đủ mọi lứa tuổi. Sau đó,
tôi được nhận vào giảng dạy tiếng Anh tại Trung tâm. Không có gì có thể nói hết niềm vui của tôi lúc đó.
Chính sự nghiêm túc, cẩn trọng trong công việc ấy khiến tôi không cho phép mình tự bằng lòng mà luôn phải nỗ lực.
Những tháng ngày ấy thật khó quên. Việc ban ngày dạy chính khoá ở trường là môn Văn, chiều tối lại đứng trên bục giảng của Trung tâm ngoại ngữ lúc đó đã đem đến cho tôi niềm vui, sự háo hức say mê khó tả. Thầy Gioang vẫn động viên tôi: “Thay đổi công việc là một cách để refresh, và … dạy là học em ạ!”. Quả thật, càng sống tôi càng nghiệm thấy lời thầy nói thật sâu sắc. Con người muốn làm việc hiệu quả thì luôn phải biết tìm thấy niềm vui trong công việc. Thay đổi công việc, thay đổi không gian làm việc tức cũng là một cách thay đổi không gian tinh thần, mở rộng môi trường sống, không gian sống và sự trải nghiệm. Học là một việc suốt đời, tự học, học qua bạn bè, sách vở, trong đó dạy cũng là một cách học. Bởi một giáo viên đứng lớp phải luôn biết tìm tòi học hỏi, cập nhật kiến thức, tự bồi dưỡng để hoàn thiện bản thân. Vì bài giảng không chỉ chuyển tải tri thức mà còn mang vác những bài học về kinh nghiệm sống và cách ứng xử trong cuộc đời... Những lời ấy của thầy đã theo tôi cho đến tận bây giờ.
Bao năm đã trôi qua .. những gương mặt của Trung tâm Cenlet có người bây giờ chỉ còn lại cái tên, bởi ai rồi cũng bị cuộc đời bươn bả đua chen tất bật cuốn đi. Tuy chỉ giảng dạy ở Trung tâm hơn 2 năm nhưng đó là quãng thời gian thật đẹp với tình đồng nghiệp đầm ấm chân tình, những phút giải lao sau những tiết dạy thật vui bởi những câu chuyện khôi hài của thầy Lê Xuân Bân, thầy Lê Văn Khôi, cô Lài, cô Điệp... Ban giám đốc Trung tâm hồi đó gồm thầy Lê Văn Gioang, thầy Trương Sĩ Sằn, thầy Lê Văn Khôi, thầy Lê Xuân Bân, thầy Hồ Trân đều là những người nghiêm túc nhưng rất vui tính, hoà nhã, sống và làm việc hết mình. Vì vậy hội đồng giáo viên CENLET thường được Ban điều hành Trung tâm tổ chức đi chơi xa như về làng Dừa - Thuận An, Suối Voi – Phú Lộc, Lăng Cô, Bạch Mã …
Tôi là một trong những giáo viên trẻ nhất của Trung tâm nên rất được các thầy cô quan tâm, tuổi đời tuổi nghề còn quá ít nên ngày đó dạy ở Trung tâm CENLET với tôi là một công việc vô cùng thú vị. Nó đem đến cho tôi niềm vui, thu nhập – dĩ nhiên, và cả sự trải nghiệm trong công việc và trong cuộc sống. Gương mặt CENLET ngày đó tôi còn nhớ là cô Lài, cô Điệp, thầy Tuấn, cô Ngọc, cô Phương, cô Trang, thầy Phú … bao nhiêu con người, bao nhiêu cái tên không thể kể hết nhưng sức mạnh, uy tín, chất lượng, sự tồn tại và vị trí của CENLET trong xã hội và lòng mọi người bắt nguồn từ những nhân cách đẹp đẽ, những tấm lòng, những con người nghiêm túc, tận tuỵ và say mê công việc ấy.
Những ngày đầu mới chập chững vào nghề tôi đã học được ở nơi đây rất nhiều điều, từ những người thầy người cô của Trung tâm CENLET. Ngày ấy tuy xa rồi nhưng bây giờ tôi vẫn luôn tự nhủ với chính mình với một niềm tự hào nhỏ bé là mình đã từng là giáo viên của Trung tâm Ngoại ngữ CENLET. Đó là một quãng đời, những con người, những tấm lòng không thể nào quên.
Thỉnh thoảng tôi vẫn gặp thầy Lê Văn Gioang, thầy vẫn như xưa, vẹn nguyên ấn tượng ngày tôi mới gặp thầy: một chút trầm tư lặng lẽ, một nụ cười, ánh mắt hiền từ, một chút lãng đãng khói sương, một chút nghệ sĩ… và một tấm lòng để… sống.
Pleiku, những ngày cuối tháng 6/2009
(Ghi chú của Ban biên tập: Tiến sĩ Hoàng Thị Huế,
Giảng viên Ngữ văn trường Đại học Sư phạm Huế, )
No comments:
Post a Comment