NHỮNG NGÀY CỦA TÔI Ở CENLET
Nếu không tính một vài lần dạy thay cho thầy giáo của mình lúc còn là sinh viên năm cuối ở Đại học Sư phạm thì có thể nói rằng CENLET là nơi khởi đầu nghiệp dạy học của mình. Mọi người ở nhà vẫn hay trêu là tôi chưa bỏ phí một phút giây nào vì họ thấy buổi sáng dự lễ tốt nghiệp ở ĐHSP xong thì ngay tối hôm đó, tôi đã cắp sách vở đến Trung tâm CENLET để dạy.Ngày ấy, CENLET đã là một địa chỉ uy tín cho những ai muốn học ngoại ngữ. CENLET nổi tiếng đến nỗi câu nói “Tôi đi học CENLET”, chẳng biết tự bao giờ trở thành đồng nghĩa với câu: “Tôi đi học ngoại ngữ”, ngay cả học viên đang theo học ở một trung tâm khác. Có thể vì những người thành lập trung tâm đã khéo chọn một acronym thật hay, thật ấn tượng và dễ nhớ, cũng có thể vì CENLET là một trong những trung tâm ngoại ngữ ra đời khá sớm ở cái thành phố hiếu học này. Nói thế thôi, dù không đúng và có phần hơi ngớ ngẩn,(nhưng là một sự ngớ ngẩn đáng yêu) cũng đủ xác tín sự ảnh hưởng mạnh mẽ của Trung tâm lên người dân nơi đây…
Tôi nhớ lúc ấy là thời cực thịnh của ngoại ngữ mà đặc biệt là tiếng Anh. Mọi nguời đổ xô đi học như là một phong trào thịnh hành. Mỗi chiều tối, nhìn những dòng xe nườm nượp đổ đến Trung tâm, các lớp học chật cứng học viên, có thể thấy học tiếng Anh lúc ấy là một nhu cầu có thật và Trung tâm CENLET đã rất nhanh nhạy tạo cho mình một thương hiệu có tiếng và không ngừng mở rộng tầm lan toả của mình. Đó cũng là động lực và nguồn động viên rất lớn cho những giáo viên ngoại ngữ chúng tôi. Ngoài các suất học hàng ngày ở các cơ sở trường Hai Bà Trưng và Quốc Học vào các buổi chiều và tối, tôi nhớ mình còn đi dạy ở các công sở khác như: UBND thành phố Huế, Trung tâm giới thiệu việc làm, Phòng Xây dựng thành phố Huế, v.v.., tất cả đều do CENLET quản lý.
CENLET được biết đến không những vì đội ngũ ban điều hành uy tín và ban giảng huấn dạn dày kinh nghiệm, chọn lọc từ các trường đại học và trung học khắp thành phố mà còn vì những hoạt động sôi nổi vào các dịp lễ. Nhờ dạy ở CENLET mà đội ngũ giáo viên ngoại ngữ chúng tôi tạo được mối liên hệ khăng khít dù mỗi người đến từ một môi trường công tác khác nhau. Mỗi chiều tối, chúng tôi tụ họp lại, cùng nhau chia sẻ kinh nghiệm giảng dạy và cả kinh nghiệm sống. Các cuộc thi cấp bằng của Trung tâm thường tổ chức vào ngày chủ nhật, buổi sáng thi viết, buổi trưa chúng tôi cùng nhau đi ăn trưa và sau đó ở lại để hỏi vấn đáp vào buổi chiều. Đó cũng là dịp đồng nghiệp vui vẻ thân nhau hơn và CENLET trở thành nơi bắt đầu những nhịp cầu. Rồi những dịp lễ Tết, ngày Nhà giáo Việt Nam , chúng tôi thường có những buổi gặp mặt thân mật, cùng nhau trò chuyện, ca hát, vui đùa. Những dịp như thế, Trung tâm như là một cộng đồng hay một gia đình lớn.
Cho dù có trí nhớ đến mấy, khó có thầy cô nào mà có thể nhớ hết mặt học trò của mình. Đó là lẽ thường của nghiệp giáo. Thế nhưng thỉnh thoảng, tình cờ gặp lại một gương mặt quen quen, ngờ ngợ và vui mừng biết bao khi nghe nói “Thầy còn nhớ em không? Ngày trước thầy dạy em ở CENLET đó”. Và thế là bao nhiêu kỷ niệm ùa về, cái nhớ này lôi kéo cái nhớ kia. Nhớ những lớp học mà trong đó, học viên đủ mọi lứa tuổi, đủ thành phần, trình độ học vấn và vốn sống cũng rất khác nhau. Có những em bé, học sinh phổ thông, sinh viên các trường đại học, có kỹ sư, bác sĩ, giáo viên và cả những người lao động chân tay. Tất cả đều cần mẫn cùng nhau trong lớp học ngoại ngữ. Lúc ấy khoảng cách về lứa tuổi, nghề nghiệp hay trình độ hầu như không còn nữa mà chỉ còn tinh thần háo hức được học hỏi, được tìm hiểu và mở rộng tầm nhìn. Dạy ở trung tâm có những niềm vui mà những lớp chuyên ngữ ở đại học không có. Có những học viên khi đến lớp hoàn toàn chưa biết đến một từ tiếng Anh, có những người lao động chân tay chân chất, thật thà. Họ đến đây cũng vì miếng cơm manh áo, mong rằng chút vốn tiếng Anh thu nhặt được sẽ giúp ích phần nào cho việc lao động kiếm sống của mình. Đương nhiên với những đối tượng này, mọi thứ đều mới mẻ và tất nhiên chẳng dễ dàng gì. Nhưng với chúng tôi là những người đứng lớp, niềm vui khi thấy học viên của mình trước đây hoàn toàn xa lạ với tiếng Anh vậy mà chỉ một thời gian sau đó, họ có thể cơ bản giao tiếp được với người khác bằng ngoại ngữ, là một phần thưởng lớn.
Thời hoàng kim của ngoại ngữ rồi cũng qua. Số lượng học viên giảm bớt vì việc học ngoại ngữ đã bão hoà. Một vài trung tâm lẳng lặng biến mất. Âu cũng là chuyện bình thường. Do bận rộn công việc, tôi cũng không còn giảng dạy ở đó nữa. Thế nhưng, mỗi khi đi ngang qua trường Hai Bà Trưng, Quốc Học, tôi thấy vui trong lòng khi thấy tấm bảng hiệu Trung tâm Ngoại ngữ CENLET vẫn kiêu hãnh đứng đó và tự nhủ rằng Trung tâm vẫn tồn tại và hoạt động tốt. Sự ồ ạt đi học trước đây có thể đã không còn, nhưng sự ổn định của những lớp học có sĩ số vừa phải, những lớp học TOEIC, TOEFL.. đã xác nhận sự phát triển đi vào chiều sâu của Trung tâm. Có những giảng viên rời Trung tâm, nhưng cũng có những người mới đến thay thế. Cũng có thể vì thế mà Trung tâm luôn năng động và tươi trẻ chăng. Đương nhiên, cũng như bao cơ sở khác, CENLET cũng phải thay đổi để tồn tại vì nhu cầu ngoại ngữ không ngừng đổi thay. Vấn đề mấu chốt là Trung tâm phải liên tục cập nhật, đa dạng hóa các loại hình đào tạo, nâng cao chất lượng giảng dạy để đáp ứng được nhu cầu luôn biến động của việc học ngoại ngữ. Tôi tin chắc rằng Trung tâm đã và sẽ làm được điều ấy vì thương hiệu CENLET vẫn còn đó ở thành phố này…
Tháng 7/009
No comments:
Post a Comment